anh chang ngocCó một anh chàng ngốc
đến nỗi tí gì cũng không
biết, đi đâu vợ cũng phải
dạy trước dạy trước dạy
sau.
Cả từ cách ăn đến
cách nói. Vì vậy, người
làng gọi anh ta là Ngốc
và lâu dần quên hẳn tên
thực anh ta.
Một hôm, Ngốc ra tỉnh
thăm hỏi bà con. Vợ gọi
lại dặn:
- Ra đến nơi người ta có
hỏi: "Anh Ngốc ra chơi đó
phải không?", thì bảo
"Vâng chính tôi là ngốc
đây ạ!". Người ta hỏi:
"Anh đi với ai?", thì bảo
"Có một mình thôi ạ!". Nếu
có hỏi: "Anh hãy ở chơi
dăm ba hôm", thì đáp:
"Tôi ở nhà chỉ mong như
thế, nay được thoả mong
ao ước, thật còn gì
bằng!"
Ngốc ra đi, nhẩm mãi
mấy lời vợ dặn, sợ nhỡ
quên lời nào thì người ta
chê cười chết.
Ra đến chợ, thấy một
đám đông, anh ta len vào
xem. Thì ra đó là một vụ
giết người, kẻ bất hạnh
nàm đấy mà hung thủ đã
tẩu thoát mất rồi.
Khi nhà chức trách đến
làm biên bản, mọi người
vội tránh xa, sợ vạ lây,
chỉ một mình Ngốc lấn
vào xem. Quan giữ lấy
hỏi:
- Anh có biết ai giết
không?
Sực nhớ đến lời vợ dặn
,
Ngốc nói luôn:
- Vâng chính tôi là Ngốc
đây ạ!
- Một mình anh hay có ai
nữa không?
Ngỗng lại bình tĩnh nói:
- Có một mình tôi thôi ạ!
Quan nghe nói bèn quát
lính:
-Trói
cổ thàng này lại,
giải đi.
Ngốc nghĩ nên nói nốt
câu thứ ba cho đủ lời vợ
dặn, liền tiếp:
- Tôi ở nhà chỉ mong
như thế, nay được thoả
lòng ao ước thật không gì
bằng!